Bạn càng ngày càng mè nheo, ỉ ôi, bướng bỉnh, hay cãi lại bố mẹ. Mẹ bạn cũng muốn hiền lành, dịu dàng với bạn lắm. Nhưng nhiều khi bạn làm cho mẹ đến đau cả đầu, thế là mẹ lại nóng tính lên, mẹ lại quát tháo, lại tét đít bạn Mỗi lần mẹ quát "Mày hư lắm" là bạn lại ỉ ôi "Sao mẹ lại nói mày, sao mẹ lại gọi con là mày?" Bạn nói nhiều kinh khủng, nói đi nói lại mãi 1 câu, đến khi bố mẹ chiều theo ý bạn mới thôi, hoặc bố mẹ phải quát cho 1 câu, bạn mới hết lèo nhèo. Bạn cũng tìm ra đủ lý do để được xem hoạt hình, chơi điện thoại của bố mẹ, mà lý do nào cũng chính đáng cả, ví dụ như "mẹ ơi đừng xem thời sự, thời sự không hay đâu, phim đánh nhau cũng không hay đâu, mẹ xem McQueen đi, ô tô McQueen hay lắm..." hoặc là "mẹ đừng nháy hết kênh này đến kênh khác nữa, xem thì xem một kênh thôi, xem nhiều là hỏng mắt đấy, bác sỹ khám bắt uống thuốc bổ mắt đấy". Hay là "con không nghịch điện thoại đâu, con chỉ chơi trò chơi con ếch 1 tí thôi", đại loại thế.
Bạn nói nhiều câu mà bố mẹ cũng giật mình. Như hôm về quê, bạn ngủ dậy không thấy các anh chị và các em (toàn lớn tuổi hơn bạn í), bạn hỏi mẹ:
- Mẹ ơi bọn nó đâu rồi?
Đến lúc thấy mọi người chơi ngoài sân, bạn bảo:
- Mẹ ơi bọn nó ra hết ngoài sân chơi rồi kìa. Nắng đấy, đi vào ngay
Hôm chị Phương, chị Loan và em Linh, Chi xuống chơi, Tôm lấy sách dán và tô màu ra mọi nguời cùng chơi. Một lúc sau mẹ nghe em Chi mách:
- Bác ơi anh Tôm bảo "chúng mày dán đi để tao tô màu"
Nếu bạn ấy không muốn làm gì, bạn ấy hay nói kiểu như này "Không tắm tiếc gì hết", "không ngủ nghiếc gì hết", có lần nhầm bạn còn nói "không uống iếc hết gì". Mấy vụ này chắc học từ mẹ
Bạn cũng bị bệnh thành tích khá nặng và là chuyên gia đổ lỗi cho người khác, hị hị. Bạn lục tìm được tờ giấy mẹ viết "vì sao tớ hư, vì tớ không nghe lời mẹ", bạn nói ngay:
- Con ngoan mà, mẹ sửa lại thành tớ ngoan đi.
Nếu bạn làm đổ sữa, đổ cơm, phá hỏng đồ chơi... mà bị mẹ lừ mắt, bạn sẽ đổ lỗi cho người khác ngay lập tức:
- Không phải con, đúng là bố mà, đúng là bố làm đổ sữa mà.
Bạn hậu đậu chạy ngã, hay húc đầu vào cửa... bạn sẽ ăn vạ ngay:
- Mẹ ơi bạn cửa trêu con.
- Tại con ko cẩn thận, con làm bạn cửa đau chứ.
- Không, đúng là bạn cửa làm con đau mà, huhuhu.
- Con đập vào bạn, làm bạn cũng đau mà. Con xin lỗi bạn đi, 1 tí bạn hết đau thì con cũng hết đau ngay.
- Không, huhu, bạn cửa xin lỗi con đi.
Rồi òa lên nức nở, ra vẻ ta đây oan ức lắm. Mà nhiều khi bắt bạn í xin lỗi cũng khó, món này mình chưa tìm ra cách nào để bảo bạn í được.
Bạn cũng biết nịnh nọt mẹ, nhưng cái này khá là hiếm hoi. Mẹ nấu món gì ngon ngon là bạn ra hít hà rồi bảo:
- Mẹ nấu ngon thế, con cảm ơn mẹ, con ăn cho nhanh lớn nhờ mẹ nhờ.
Thỉnh thoảng mẹ cáu, mẹ tức, mẹ chán ko nói gì nữa, bạn sẽ ra ôm lấy mẹ rồi nói:
- Mẹ ơi con yêu mẹ mà, con không hư nữa đâu. Con ngoan rồi.
Hic, giá lúc nào cũng ngoan như vậy thì có phải mẹ đỡ cáu không
Bạn ấy cũng hay huyên thuyên trước khi đi ngủ nữa. Bạn nằm trên giường, đọc thơ, hát hò toàn những bài bạn tự sáng tác. Có hôm bạn hát như này "bố là tàu lửa, bố là xe tăng, bố là công nông, bố là gâu gâu, bố là con chó"
Bạn dạo này rất là hư, ki bo kiệt xỉ phát khiếp. Cái gì cũng là "của con", cùng lắm bạn ấy sẽ bảo là "của hai mẹ con mẹ nhỉ". Đồ chơi bạn có rồi nhưng bạn vẫn đòi đồ khác của bạn, và nhất định phải đòi được. Trong khi đồ của mình thì thỉnh thoảng mới cho bạn chơi chung, huhu. Thế mà mồm lúc nào cũng leo lẻo "phải ga lăng, lịch sự, chơi chung với các bạn"
Tháng sau là bạn chuyển lên lớp mẫu giáo lớn rồi. Cô Hằng HT nói sẽ cho Tôm dự thính lớp học vần, hehe. Hi vọng là 4 tuổi tròn thì sẽ biết đọc tử tế Tôm nhé. À, nhưng mà đừng gọi cô hiệu trưởng là "Bin La đen" nữa nhé
Hôm bạn tròn 3 tuổi rưỡi thì nhà mình và nhà cô Hạnh đi biển Hải Hòa (Tĩnh Gia, Thanh Hóa). Trước khi đi bạn vẫn mặc cả với mẹ là bạn chỉ đi "đung đưa" thôi, chứ bạn không tắm biển đâu . Ra biển, may mà có bộ đồ chơi xúc cát anh Tuấn Kiệt mang theo, bạn tỏ vẻ rất hào hứng, và cũng không sợ cát làm bẩn chân nữa
Rồi
bố bạn đúng là chả được việc gì, hichic. Bố bạn vác bạn ra biển, nhúng
bạn xuống nước, xúc cát đổ vào người bạn, làm bạn sợ, bạn gào tướng lên.
Thế là từ hôm sau bạn nhất quyết "con không tắm biển nữa, con không xúc
cát nữa". Làm bao nhiêu thời gian dụ dỗ, thuyết phục, động viên bạn của
mẹ thành công cốc hết
Mỗi lúc được lên bờ nghỉ là bạn ấy vui vẻ thôi. Đúng là Tôm, mắt vẫn không quên liếc liếc
Hôm sau bạn ấy không chịu mặc đồ bơi nữa mặc dù rất thích bộ đồ McQueen. Bạn chỉ đứng ngắm và vươn vai thôi, trong khi nàng Tuệ Anh thì vẫn thích thú với trò chơi cát và nước.
Hôm sau bạn ấy không chịu mặc đồ bơi nữa mặc dù rất thích bộ đồ McQueen. Bạn chỉ đứng ngắm và vươn vai thôi, trong khi nàng Tuệ Anh thì vẫn thích thú với trò chơi cát và nước.
Hôm sau tắm ở bể bơi, lúc đầu bạn cũng mếu máo lắm. Mẹ phải vận hết mười thành công lực mới làm bạn cười khi xuống nước được đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét