Một ngày Hà Nội
chớm thu. Trời hanh hao lạnh, gió trở mùa. Tiếng gọi nơi tình yêu bắt
đầu thôi thúc em trốn việc, bỏ làm. Em xúng xính váy áo, bôi trát và lên
đường
Nơi ấy có hoa vàng, có áo xanh:
Nơi ấy có hoa vàng, có áo xanh:
Có những nụ cười nhẹ nhàng xao xuyến
Có những lãng đãng mơ màng:
Có những cái nắm tay, bá vai, những cái ôm rất chặt
Những vòng tay dang rộng hòa với thiên nhiên:
Và cả những nhíu mày nhăn nhó, suy tư:
Cười lên em nhé
Thế nhé, mùa thu ơi, cứ hoa vàng, cứ áo xanh áo hồng áo trắng, cứ xúng xính sắc màu, cứ hanh hao gió mùa vẫy gọi nhé . Em lúc nào cũng sẵn sàng cho dù chồng em có bắt quả tang, nhắn tin cho em dặn em nhớ giữ gìn sức khỏe mà chiến đấu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét